Dị nhân Park: Vượt qua bóng ma ám ảnh quá khứ
Không quá lời nếu bảo kể từ năm 1991, năm bóng đá Việt Nam hội nhập trở lại với đời sống bóng đá quốc tế thì Thái Lan giống như một “bóng ma” ám ảnh.
Vượt qua bóng ma từ quá khứ
Trước trận chung kết môn bóng đá nam SEA Games năm nay, giới phóng viên đã hỏi HLV Park Hang Seo về “bóng ma” ấy, rằng trong lịch sử tham dự SEA Games (tính từ năm 1991), Việt Nam 4 lần đụng Thái Lan ở chung kết bóng đá nam và thua cả 4. Nếu cái thua ở chung kết SEA Games năm 1995 trên đất Thái và cái chung thua ở chung kết SEA Games năm 2005 trên đất Philippines là “dễ tiêu hoá” thì cái thua 1999 và 2003 thực sự đã để lại niềm tiếc nuối lớn lao.
Năm 1995, mục tiêu của ĐTVN khi ấy chỉ là vượt qua vòng bảng, cho nên sau đó qua luôn cả bán kết để hội ngộ Thái trong một trận chung kết thực sự là một bất ngờ. Và năm đó, xét ở tất cả các khía cạnh, từ sân bãi, khán giả đến trình độ chuyên môn, chúng ta thực sự không có “cửa” với Thái. Đến 2005 thì nhiều cầu thủ không còn tâm trạng đá chung kết nữa, vì đấy là thời điểm nghi án bán độ đã râm ran trong lòng Đội tuyển. Và cũng phải thẳng thắn thừa nhận đấy cũng là thời điểm mà thực lực Thái Lân vẫn vượt trội chúng ta.
Nhưng chung kết SEA Games năm 1999 tại Brunei lại là một câu chuyện khác. Đấy là kỳ SEA Games của lứa Huỳnh Đức, Hồng Sơn, Công Minh…, và đấy là kỳ SEA Games mà chúng ta tin rằng mình sẽ gặt một chiếc HCV để chia tay thế hệ vàng. Đấy có lẽ cũng là lần đầu tiên làng cầu khu vực đánh giá trình độ chuyên môn của Việt Nam và Thái là ngang nhau. Ấy vậy mà 2 bàn thua đến từ 2 cú sút xa của đối thủ đã xua tan tất cả. Thế hệ vàng chính thức giã từ lịch sử các kỳ SEA Games mà không đoạt được bất cứ chiếc HCV nào.
Đấy cũng là kỳ SEA Games cuối cùng mà các Đội tuyển bóng đá nam Quốc gia tham dự. Kể từ SEA Games năm 2001 tại Malaysia, các Đội tuyển U.23 được lựa chọn thay thế. Và cuộc đụng độ U.23 Việt Nam – U.23 Thái Lan tại chung kết SEA Games năm 2003 trên sân Mỹ Đình thực sự cũng là lúc mà chúng ta dám nghĩ đến một chiếc HCV. Lúc đó, lứa Văn Quyến, Quốc Vượng, Hữu Thắng…đang vào độ “chín”, và trong cuộc đấu ở vòng bảng ta cũng hoà Thái 1-1 trong thế trên chân. Trận chung kết năm ấy cũng có tỷ số 1-1 sau 90 phút, nhưng trong thế 10 chống 11, ta đã không thể trụ vững trong hiệp phụ và cuối cùng khóc hận với một bàn thắng vàng của Thái.
Bốn trận chung kết gặp Thái thua cả 4, đấy vẫn chưa phải là những thống kê đủ nói lên nỗi ám ảnh Thái Lan. Thực tế là ngoài 4 trận chung kết ấy, tính từ thời điểm 1991, chúng ta cũng chưa bao giờ thắng Thái ở trận địa SEA Games. Đứng trước những thống kê như thế HLV Park Hang Seo bảo: “Bây giờ tôi mới biết”. Rồi ông bảo: “Khi đó tôi không phải là HLV trưởng Đội tuyển Việt Nam. Khi đó cầu thủ Việt Nam cũng khác bây giờ”. Ông còn đưa thêm một dẫn chứng từ quá khứ giúp các cầu thủ tự tin vào trận: “Nếu nói đến quá khứ thì mọi người nên nhớ là chúng tôi đã thắng ở trận chung kết SEA Games năm 2019, và hiện đang là đương kim vô địch”.
Nói lại tất cả những điều này để thấy chiến thắng 1-0 của U.23 Việt Nam trước U.23 Thái Lan thực sự là một cột mốc quan trọng. Nó không chỉ giúp chúng ta có thêm một chiếc HCV, mà còn giúp chúng ta lần đầu tiên đánh bại Thái Lan ở SEA Games, và lcũng là lần đầu tiên đánh bại đối thủ này trong một trận chung kết SEA Games, sau cả thảy 4 lần lỗi hẹn. Lịch sử luôn cần đến những cột mốc, những cái bản lề để tạo ra những thay đổi bước ngoặt. Hy vọng chiến thắng lần này sẽ là chiếc bản lề như thế. Ít nhất nó cũng sẽ khiến các lứa U.23 dự SEA Games tới đây của chúng ta mỗi khi gặp Thái đều không bị những ám ảnh tiêu cực về tâm lý.